Chuyển đến nội dung chính

Giữa những trận combat liên hồi...

 Có một điều mình phải khẳng định là khi sống giữa hòa bình và thịnh vượng thì ta sẽ chẳng hình dung nổi nỗi khốn đốn của những người phải tìm cách sinh tồn giữa chiến tranh. Sống trong môi trường thân thiện vui vẻ lâu thì mình không ngờ có ngày mình rơi vào battle royale chốn công sở.

Từ ngày vào SG, có vẻ bên ngoài vẫn ổn nhưng nội tâm của mình bị xoay như một cái chong chóng. 

Âu nâu nâu, so sánh thế cũng không chuẩn lắm vì cái chong chóng nó xoay theo có mỗi một chiều, còn tâm trạng mình thì xoay ngẫu nhiên dựa trên các vụ combat hoặc công khai, hoặc ngấm ngầm nổ ra trong công ty.

Không biết mình đã đề cập đến việc công ty mình chia team rất phức tạp chưa? Nhưng mà đại khái sự tích của cái việc chia team này theo như được tổ tiên mách bảo, hóng hớt từ những đồng nghiệp vào trước ít hôm và tận dụng năng lực tư duy thượng thừa không giải nổi toán lớp 7, mình đi đến kết luận chẳng mấy sững sờ...Do hiềm khích giữa các senior. 

Trời long đất lở - Ms Dẹo Vs Madam Quyền Lực

Cũng từ nguồn tình báo lá cải đã kể trên, mình được biết quãng thời gian trước khi mình vào công ty đã có một cuộc combat khá khủng giữa Account Director và Head of Creative (Mà sau đây mình xin phép được đặt tên gợi nhớ là Ms Dẹo và Madam Quyền Lực). 

Thời điểm mình đặt đít ngồi vào chỗ, ngỡ ngác ngỡ ngàng nhìn những người khác bằng đôi mắt non tơ và biểu cảm thảo mai hoàn hảo thì cuộc chiến đã kết thúc nhờ vào tài năng hòa giải "đỉnh" cmn nhất thế giới của CEO. Mình đặt chữ đỉnh trong ngoặc kép chẳng có ý mỉa mai đâuuuuu....hmmmm.... Nhưng mà đại khái là nhờ hòa giải trên bề mặt nên dù bước vô công ty lúc cuộc chiến đã khép lại nhưng mình vẫn người thấy mùi thuốc súng nồng nặc và những cú lườm tóe máu bay chíu chíu trong không khí. 

Là một người yêu bản thân và không thích bị đổ máu, tất nhiên mình chọn phương án thảo mai nép về phía Madam Quyền Lực. Mỗi buổi chiều, khi team của Ms Dẹo ngồi căn hạt dưa, uống Starbuck và cười hố hố, ở bên này chiến tuyến, mình cũng tham gia những cuộc nói xấu một tí bằng cách giải vờ nhại kiểu nói chuyện của Ms Dẹo. 

Bên cạnh cuộc chiến chỉ còn hơi hâm hấp nóng do tách biệt về khoảng cách địa lý giữa Ms Dẹo và Madam Quyền Lực, những cuộc combat nhỏ hơn vẫn hằng ngày hằng giờ diễn ra đẩy bầu không khí công ty lên một level toxic ngang cỡ khu khai thác kim loại nặng. Điều khác biệt là mình không được trang bị dụng cụ bảo hộ mà thôi.

Phản công thần tốc - Madam Quyền Lực Vs Không-biết-tự-lượng-sức-mình-Girl. 

Từ tên hai đấu thủ bạn đã hình dung ra kết quả rồi đấy. Ở vũ trụ nào mà một cô gái không biết tự lượng sức có thể đấu lại đỉnh cao quyền lực chứ?

Chuyện là như này này...Định nói nhỏ không lại mang tiếng nói xấu công ty trên mạng nhưng chợt nhớ ra chiếc blog đáng thương này làm gì có ai vào đọc, thế là lại ngẩng cao đầu mà kể chuyện.

Madam Quyền Lực thì các bạn biết rồi đấy, trên người phát ra hào quang khiến người khác phải 1 phần nể, 9 phần sợ, đường đường là Creative Director, Head of Unit thì rõ là đứng dưới 1 người đứng trên vạn người rồi. À mà khéo khi cái người đứng trên chị hổng có phải là trên nữa luôn á!

Còn Không-biết-tự-lượng-sức-mình-Girl là cô gái Planner không qua nổi 2 tháng thử việc, phải tiếp đến tháng thứ 3, một thân một mình lại còn gặp thương tật về mặt vật lý (Chân chị này bị đau hay gì đó, mình không rõ lắm). 

Chuyện bắt đầu khi unit của Madam Quyền Lực đang ngồi họp cùng 1 chị Planner tên V thì Không-biết-tự-lượng-sức-mình-Girl mang CEO ra lè rồi cứ thế cuỗm Planner V đi mất. Lúc này người bị tổn thương tinh thần nặng nhất là chị gái Copywriter V phẩy (Không phải mình muốn gây lú đâu mà do hai người này tên giống nhau đấy), người đang họp cùng chị V và trực tiếp bị cướp mất người đi. Chị V phẩy tổn thương nhưng bị V phẩy không nói, chị chỉ nhẹ nhàng xi nhan cho cấp trên kiêm mèo mẹ của mình là Madam Quyền Lực. Madam Quyền Lực nghe tin người của mình vị ức hiếp thì tức tối lắm, lâp tức phi về công ty đạp cửa phòng họp nhất quyết đòi người. 

Team kia đang họp thì sững sờ, ủa rồi sao???

Như một vị thần, Madam Quyền Lực bế luôn Planner V đi mất, hả hê và ngạo mạn.

Nguyên team của Không-biết-tự-lượng-sức-mình-Girl từ cấp trên đến cấp dưới, từ cấp trái cấp phải không nói được lời nào, đành nhìn người bị cuỗm đi.

Có phải bạn đang nghĩ: Head của team kia đang làm gì trong lúc team mình bị ăn hiếp?

Vậy thì hãy cũng mình khám phá cuộc combat thứ 3...

Im lặng là vàng, hùa theo là kim cương - CD Vô Dụng Vs Madam Quyền Lực

Không có cuộc combat nào ở đây cả!

Bạn không đọc nhầm đâu, không có cuộc combat nào hết vì CD vô dụng của chúng ta chuyên môn thì thiếu nhưng ninh bợ có thừa.

Trải qua 20 làm "Ngành", anh bước vào công ty cùng dòng định vị thương hiệu "CD 20 năm". Oách lắm!

Mình không biết 20 năm qua anh làm gì nhưng năng lực mà anh thể hiện ra trong công việc chưa vượt qua nổi thằng bé Junior kém anh 20 tuổi. Anh chật vật xoay sở với cái ghế CD, dồn việc cho đàn em thơ dại và gật đầu đồng ý mọi quyết định của cấp trên. Bởi anh có biệt tài biết chỗ nào nên bước qua và chỗ nào nên cúi đầu nên Madam Quyền Lực ngứa mắt anh lắm nhưng nào có làm được gì anh! Chưa có một cuộc combat nào để giành người vì người team anh anh còn sẵn sàng đem thí chứ nói gì các nhân sự hỗ trợ bên ngoài. 

Kể phiên phiến thế thôi để các bạn hiểu được cảm giác của người trong chiến sự, nhiều khi mình mong các anh chị cứ đứng lên giật tóc móc mắt nhau cho nhanh chứ hun nóng không khí làm việc bằng những cú lườm hằn học và thái độ thù địch như người Nga nhìn Obama hát quốc ca Mỹ ở Maskva thì sức chịu đựng của em cũng xin cáo từ.

Mình có yêu cầu tới vũ trụ cho phép mình bỏ nhiệm vụ ở đây và chuyển đến nơi an toàn hơn nhưng có vẻ vũ trụ không ưa mình lắm nên mọi lời cầu nguyện đều bị gạt đi không thương tiếc.







Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện đi học

Nhân một ngày thanh mát với đống công việc ngập đầu do trước đó lười biếng trì hoãn, mình xin kể một vài mẩu chuyện về thời đi học cấp 2 của mình. Vì là thời đi học cấp 2 nên mấy chuyện này toàn về việc học hành cả thôi. Chả là hồi cấp 2  mình là một đứa học dốt nhưng lại thích ra vẻ chăm học cơ. Bên cạnh đó thì mình thường có một số cảm hứng bất chợt ví dụ như một lần mình tự nhiên thích học lý. Cái niềm cảm hứng đó đến và đi với tốc độ nhanh như tiền lương bây giờ vậy. Vèo phát 2 ngày thì không thấy tăm hơi đâu nữa. Và vì là cơn bộc phát nên hồi đó tất cả niềm đam mê cho môn lý đáng ra là phải dàn trải cả đời thì được dồn hết vào 2 ngày kia. Mình đi mua một cuốn sách nâng cao về với tham vọng sẽ vào được đội tuyển lý. Nhưng như đã nói từ trước mình vốn là một đứa học ngu nhưng thích ra vẻ chăm học nên khi mua về mới biết đó rốt cuộc chỉ là quyển sách giải bài tập mà giới mộ điệu thường mua về chép và đưa lên khi cô kiểm tra vở. Sau hai ngày, cơn say nắng của mình với môn lý đi mất

Nỗi cô đơn thật đáng sợ!

  Nếu chưa từng trải, hãy thử tưởng tượng một ngày mà những người bạn yêu mến đột nhiên biến mất. Ngày đầu tiên, bạn buồn bã nhưng vẫn tin mãnh liệt rằng rồi họ sẽ trở về. Ngày thứ hai cũng vậy! Qua ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm,...Niềm tin vẫn ở đấy! Thế rồi một tháng trôi qua, bạn đi trên phố và nhìn thế gian xa lạ, bạn tự hỏi họ có trở về không? Vài tháng sau, niềm tin thu bé lại dần. Một năm trôi qua, ký ức về họ mờ đi. Bạn tự hỏi có phải là lỗi của bạn không? Có những người đi qua cuộc đời bạn, trao cho bạn niềm vui rồi lại bước tiếp. Bạn tha thiết mong họ ở lại, nhưng chẳng có lý do gì để giữ chân. Mỗi một người ra đi để lại một khoảng trống, rồi đến một lúc bạn chẳng còn hy vọng sẽ có ai đó đồng hành với mình mãi mãi. Chúng ta nỗ lực rất nhiều để trở thành một mảnh ghép.  Đừng, đừng bảo bạn căm ghét thế gian, bạn là độc đáo là duy nhất và bạn chẳng cần phải thuộc về bất cứ đâu!  Chẳng qua là bạn đã quen với cô đơn và chọn thu tay lại. Bạn sợ cảm giác bị bỏ rơi, sợ bị chối từ. Vì

Chúng ta đã đi qua những ngày tối tăm đến thế!

Viết từ những ngày cảm thấy bản thân mong manh hơn bao giờ hết ở tuổi 24. Tuần thứ 2 ở Xanh căng như dây đàn, mình còn chả tha thiết chuyện ăn uống. Áp lực đè nặng trĩu vào lồng ngực khiến mình cảm thấy có thể gãy bất cứ lúc nào. 4 tháng từ ngày rời Hà Nội, hơn 3 tháng từ lúc đặt chân vào Sài Gòn và bước đi trên hành trình khó khăn này. Tâm trạng mình cứ như một quả bóng phập phồng chờ chực nổ mỗi ngày. Có những lúc mình ngồi sụp xuống ghế, xuống đất, ngã ra giường mà khóc rấm rứt vì bất lực quá. Tự nhiên cảm thấy bản thân đã quyết định sai khi nhảy việc sang Xanh, nơi mình tưởng sẽ dễ thở nhưng hóa ra lại khó ngang ngửa hoặc thậm chí là hơn nhiều. Giờ lại phải tiếp tục chiến đấu trên hành trình mới, sợ phải bước chân xuống giường và mỗi sáng thức giấc thầm ước bản thân sẽ tan biến đi để không còn phải chịu đựng nỗi đau này. Rồi mình nghĩ về người thầy mình luôn rất trân trọng ở April, anh Kian. Mình tự hỏi bản thân "Anh Kian sẽ làm gì trong trường hợp này" mỗi lần gặp khó. S