Chuyển đến nội dung chính

Chuyện đi học

Nhân một ngày thanh mát với đống công việc ngập đầu do trước đó lười biếng trì hoãn, mình xin kể một vài mẩu chuyện về thời đi học cấp 2 của mình. Vì là thời đi học cấp 2 nên mấy chuyện này toàn về việc học hành cả thôi.
Chả là hồi cấp 2  mình là một đứa học dốt nhưng lại thích ra vẻ chăm học cơ. Bên cạnh đó thì mình thường có một số cảm hứng bất chợt ví dụ như một lần mình tự nhiên thích học lý. Cái niềm cảm hứng đó đến và đi với tốc độ nhanh như tiền lương bây giờ vậy. Vèo phát 2 ngày thì không thấy tăm hơi đâu nữa.
Và vì là cơn bộc phát nên hồi đó tất cả niềm đam mê cho môn lý đáng ra là phải dàn trải cả đời thì được dồn hết vào 2 ngày kia. Mình đi mua một cuốn sách nâng cao về với tham vọng sẽ vào được đội tuyển lý. Nhưng như đã nói từ trước mình vốn là một đứa học ngu nhưng thích ra vẻ chăm học nên khi mua về mới biết đó rốt cuộc chỉ là quyển sách giải bài tập mà giới mộ điệu thường mua về chép và đưa lên khi cô kiểm tra vở. Sau hai ngày, cơn say nắng của mình với môn lý đi mất tăm nhưng quyển sách vẫn còn nằm lại đó, một cách hãm và mất dạy éo chịu được.
Nhưng rất may, sau này khi đã chán môn lý thì nó vẫn có tác dụng lớn lao đó là giúp mình hoàn thành bài tập thật chỉn chu gọn gẽ dù trong đầu chẳng có chữ nào. Trong cái rủi ai ngờ lại có cái may các ông ạ! Mà các ông biết hồi đó có quyển sách giải thì cuộc đời nhẹ nhõm thế nào rồi đấy! Thay vì mấy tiếng cật lực ngồi nghĩ một cách bất lực và sáng mai phải đi sớm chờ bọn học giỏi đến mượn vở chép thì mình đã có thể ung dung chép ở nhà và dùng quãng thời gian rảnh để đọc truyện nâng cao vốn tri thức. Nhờ đó mà mình có thời gian cày xong bộ Yaiba và Percy Jackson.
Mà các ông cũng biết đi học có quyển giải thì nó quyền lực thế nào rồi đấy! Mình ghét đứa nào mình cóc cho nó xem và khi nào cô lười quá ra đề kiểm tra là bài tập trong sách bài tập nữa thì hết sảy.
Rồi đến năm lớp 9 mình lại lỡ phô in lớp với môn toán hình. Cũng là tình yêu không hề nhẹ và kéo dài được kha khá thời gian. Lần này mình cũng đi mua một quyển sách và rút kinh nghiệm từ 2 năm trước thì mình mở ra đọc kĩ nó một chút. Sau khi đã xác định đây đích thị là sách nâng cao không phải sách giải thì mình đã mua em nó. (Còn cách để xác định sách nâng cao với sách giải khi mà bìa ghi lẫn lộn vàng thau ư? Cứ mở ra thấy quyển nào nhiều số với chi chít các thể loại phép tính thì chính là nó)
Nhưng đời không như mơ các ông ạ! Quyền này đúng là sách nâng cao. Vâng sách nâng cao với toàn đề đi thi học sinh giỏi quốc tế trong khi mơ ước của tôi chỉ là đủ để kéo môn toán qua 8.0 sau quãng đời ì ạch học dốt. Mà các ông biết đề thi quốc tế tầm của nó như nào rồi đấy! Nếu chưa biết thì để tôi miêu tả thử một phép tính trong đó cho các ông nhé +_Ơ:"?><??<>!#$&*())_*&%$ Đấy, kiểu thế! Còn hình vẽ minh họa thì các ông cứ xác định là giống cái trò đan dây chun của người Nhật bản ấy, đan một lát là ra được cả cái tháp Eiffel.
Tình yêu vốn đã mong manh mà còn bị quyển sách đó làm khó. Tôi nghiên cứu được đúng 1 bài dễ nhất và rồi vứt vào xó nhà chờ chuột đến tha đi. Hẳn nhiên con chuột đó giờ nếu không trở thành giáo sư thì cũng lăn ra chết vì bội thực chữ rồi.
Và đam mê dành cho chuyện học của tôi cũng tiến xa đến thế thôi! Xin hết ạ!

Nhận xét

  1. 1xbet korean bets - Legalbet.co.kr
    1xbet korean bets - 카지노사이트 Online Bookmakers for 제왕카지노 Asian players - 1xbet korean Legal Bet

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nỗi cô đơn thật đáng sợ!

  Nếu chưa từng trải, hãy thử tưởng tượng một ngày mà những người bạn yêu mến đột nhiên biến mất. Ngày đầu tiên, bạn buồn bã nhưng vẫn tin mãnh liệt rằng rồi họ sẽ trở về. Ngày thứ hai cũng vậy! Qua ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm,...Niềm tin vẫn ở đấy! Thế rồi một tháng trôi qua, bạn đi trên phố và nhìn thế gian xa lạ, bạn tự hỏi họ có trở về không? Vài tháng sau, niềm tin thu bé lại dần. Một năm trôi qua, ký ức về họ mờ đi. Bạn tự hỏi có phải là lỗi của bạn không? Có những người đi qua cuộc đời bạn, trao cho bạn niềm vui rồi lại bước tiếp. Bạn tha thiết mong họ ở lại, nhưng chẳng có lý do gì để giữ chân. Mỗi một người ra đi để lại một khoảng trống, rồi đến một lúc bạn chẳng còn hy vọng sẽ có ai đó đồng hành với mình mãi mãi. Chúng ta nỗ lực rất nhiều để trở thành một mảnh ghép.  Đừng, đừng bảo bạn căm ghét thế gian, bạn là độc đáo là duy nhất và bạn chẳng cần phải thuộc về bất cứ đâu!  Chẳng qua là bạn đã quen với cô đơn và chọn thu tay lại. Bạn sợ cảm giác bị bỏ rơi, sợ bị chối từ. Vì

Chúng ta đã đi qua những ngày tối tăm đến thế!

Viết từ những ngày cảm thấy bản thân mong manh hơn bao giờ hết ở tuổi 24. Tuần thứ 2 ở Xanh căng như dây đàn, mình còn chả tha thiết chuyện ăn uống. Áp lực đè nặng trĩu vào lồng ngực khiến mình cảm thấy có thể gãy bất cứ lúc nào. 4 tháng từ ngày rời Hà Nội, hơn 3 tháng từ lúc đặt chân vào Sài Gòn và bước đi trên hành trình khó khăn này. Tâm trạng mình cứ như một quả bóng phập phồng chờ chực nổ mỗi ngày. Có những lúc mình ngồi sụp xuống ghế, xuống đất, ngã ra giường mà khóc rấm rứt vì bất lực quá. Tự nhiên cảm thấy bản thân đã quyết định sai khi nhảy việc sang Xanh, nơi mình tưởng sẽ dễ thở nhưng hóa ra lại khó ngang ngửa hoặc thậm chí là hơn nhiều. Giờ lại phải tiếp tục chiến đấu trên hành trình mới, sợ phải bước chân xuống giường và mỗi sáng thức giấc thầm ước bản thân sẽ tan biến đi để không còn phải chịu đựng nỗi đau này. Rồi mình nghĩ về người thầy mình luôn rất trân trọng ở April, anh Kian. Mình tự hỏi bản thân "Anh Kian sẽ làm gì trong trường hợp này" mỗi lần gặp khó. S