Chuyển đến nội dung chính

Nỗi cô đơn thật đáng sợ!

 Nếu chưa từng trải, hãy thử tưởng tượng một ngày mà những người bạn yêu mến đột nhiên biến mất. Ngày đầu tiên, bạn buồn bã nhưng vẫn tin mãnh liệt rằng rồi họ sẽ trở về. Ngày thứ hai cũng vậy! Qua ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm,...Niềm tin vẫn ở đấy! Thế rồi một tháng trôi qua, bạn đi trên phố và nhìn thế gian xa lạ, bạn tự hỏi họ có trở về không? Vài tháng sau, niềm tin thu bé lại dần. Một năm trôi qua, ký ức về họ mờ đi. Bạn tự hỏi có phải là lỗi của bạn không?

Có những người đi qua cuộc đời bạn, trao cho bạn niềm vui rồi lại bước tiếp. Bạn tha thiết mong họ ở lại, nhưng chẳng có lý do gì để giữ chân. Mỗi một người ra đi để lại một khoảng trống, rồi đến một lúc bạn chẳng còn hy vọng sẽ có ai đó đồng hành với mình mãi mãi.

Chúng ta nỗ lực rất nhiều để trở thành một mảnh ghép. 

Đừng, đừng bảo bạn căm ghét thế gian, bạn là độc đáo là duy nhất và bạn chẳng cần phải thuộc về bất cứ đâu! 

Chẳng qua là bạn đã quen với cô đơn và chọn thu tay lại. Bạn sợ cảm giác bị bỏ rơi, sợ bị chối từ. Vì thế bạn khép mình. Hoặc chỉ đơn giản bạn chưa tìm được bộ xếp hình phù hợp. Nhưng sâu trong tâm khảm bạn, có một mảnh ghép vẫn thiết tha chờ được công nhận. 

Chẳng ai muốn là ông trăm tuổi duy nhất trèo qua cửa sổ. Sẽ thật tuyệt nếu có vài ông trăm tuổi, hoặc bà trăm tuổi nữa trèo qua cửa sổ cùng ta. Nhưng đời làm gì dễ chịu đến thế! Bạn chỉ có thể chọn làm ông trăm tuổi với chiếc bánh sinh nhật to tướng trong viện dưỡng lão hay ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ rồi biến mất mà thôi!

---

Nỗi cô đơn không phải thứ bạn có thể tự mình đánh bại. Không dễ thế!

Nỗi cô đơn cũng không phải thứ chịu nhường bước khi bên bạn có trợ thủ! 

Đúng là nó có thể bị đẩy lui nếu có ai bước đến bên ta đấy, nhiều người thì lại càng tuyệt. Nhưng con quái vật này sẽ ranh mãnh lui về, ngắm nhìn bạn hạnh phúc bên bạn bè, người thương, gia đình. Nó ngấm ngầm chờ thời cơ...

Rồi kìa, người bạn thương tăng ca đêm ngày, bạn bè bận bịu chuyện gia đình, bố mẹ mải miết tìm trường học tốt cho đứa em,...Nó sẽ nhảy ra vồ lấy bạn. Càng hạnh phúc bao nhiêu, khi nỗi cô đơn trở về lại càng đáng sợ bấy nhiêu. Cô đơn trong những mối quan hệ của chính mình.

Có vài cách không khoa học cho lắm mà người đời vẫn dùng để chống lại nỗi cô đơn. Như cố gắng điều khiến cảm xúc của mình để yêu ai đó, thay đổi bản thân mong có thể hoà nhập, chất gây nghiện hay nỗi đau vật lý (Bạn không nghe nhầm đâu, một khi lòng buồn nhiều thì nỗi đau vật lý sẽ giúp ta phân tán bớt bi thương). 

Và rõ là những cách làm trên chỉ như một tấm màng mỏng che đi nỗi cô đơn, ta chỉ đánh lừa cảm xúc. Còn con quái vật kia vẫn ở đó, gặm nhấm tâm hồn và rút kiệt các giác quan, cho đến khi ta bước đi như một cái xác không hồn, vô cảm, cô độc, u sầu. 

Con người vốn là động vật xã hội, không phải là để chui rúc trong căn phòng rồi chết đi vô ích.

---

Hãy nhớ, chúng ta sẽ không cô độc mãi suốt đời.

Sẽ có những nốt thăng nốt trầm trong cuộc sống. Khi cô đơn đến, đừng bao giờ mất đi hy vọng. Hôm nay một người ra đi, ngày mai ngày kia hay thậm chí là một năm sau sẽ có một người khác đến. Hôm nay nói lời tạm biết, biết đâu một ngày kia lại được cất tiếng chào.

Nỗi cô đơn làm ta đau khổ nhất khi ta bị bỏ rơi giữa lúc đang hạnh phúc. Ta thấy mùa hạ nắng vàng mà chằng nghĩ rằng rồi mai là đông giá. Ta thấy đại lộ rộng thênh thang mà quên mấy cảnh tắc đường lúc tan tầm. 

Người có tất cả là người sẽ phải luôn sống trong sợ hãi, càng có nhiều mối quan hệ xung quanh đến lúc mất đi mới lại càng lọt sâu vào cái bẫy của cô đơn.

Chủ nghĩa khắc kỷ có một tatic thú vị "Luôn tự đặt mình vào hoàn cảnh khốn cùng nhất". Dành một phút trong 24h hạnh phúc mỗi ngày để tưởng tượng khoảnh khắc bạn chỉ còn một mình đối đầu với thế giới. Bởi giữa những ngày tháng tuyệt vời nhất nỗi cô đơn vẫn có thể len lỏi vào, đánh thức phiên bản yếu đuối trong ta. Và hãy đảm bảo rằng, bạn luôn được chuẩn bị kỹ càng nhất cho thời khắc ấy!


Lii        



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện đi học

Nhân một ngày thanh mát với đống công việc ngập đầu do trước đó lười biếng trì hoãn, mình xin kể một vài mẩu chuyện về thời đi học cấp 2 của mình. Vì là thời đi học cấp 2 nên mấy chuyện này toàn về việc học hành cả thôi. Chả là hồi cấp 2  mình là một đứa học dốt nhưng lại thích ra vẻ chăm học cơ. Bên cạnh đó thì mình thường có một số cảm hứng bất chợt ví dụ như một lần mình tự nhiên thích học lý. Cái niềm cảm hứng đó đến và đi với tốc độ nhanh như tiền lương bây giờ vậy. Vèo phát 2 ngày thì không thấy tăm hơi đâu nữa. Và vì là cơn bộc phát nên hồi đó tất cả niềm đam mê cho môn lý đáng ra là phải dàn trải cả đời thì được dồn hết vào 2 ngày kia. Mình đi mua một cuốn sách nâng cao về với tham vọng sẽ vào được đội tuyển lý. Nhưng như đã nói từ trước mình vốn là một đứa học ngu nhưng thích ra vẻ chăm học nên khi mua về mới biết đó rốt cuộc chỉ là quyển sách giải bài tập mà giới mộ điệu thường mua về chép và đưa lên khi cô kiểm tra vở. Sau hai ngày, cơn say nắng của mình với môn lý đi mất

Chúng ta đã đi qua những ngày tối tăm đến thế!

Viết từ những ngày cảm thấy bản thân mong manh hơn bao giờ hết ở tuổi 24. Tuần thứ 2 ở Xanh căng như dây đàn, mình còn chả tha thiết chuyện ăn uống. Áp lực đè nặng trĩu vào lồng ngực khiến mình cảm thấy có thể gãy bất cứ lúc nào. 4 tháng từ ngày rời Hà Nội, hơn 3 tháng từ lúc đặt chân vào Sài Gòn và bước đi trên hành trình khó khăn này. Tâm trạng mình cứ như một quả bóng phập phồng chờ chực nổ mỗi ngày. Có những lúc mình ngồi sụp xuống ghế, xuống đất, ngã ra giường mà khóc rấm rứt vì bất lực quá. Tự nhiên cảm thấy bản thân đã quyết định sai khi nhảy việc sang Xanh, nơi mình tưởng sẽ dễ thở nhưng hóa ra lại khó ngang ngửa hoặc thậm chí là hơn nhiều. Giờ lại phải tiếp tục chiến đấu trên hành trình mới, sợ phải bước chân xuống giường và mỗi sáng thức giấc thầm ước bản thân sẽ tan biến đi để không còn phải chịu đựng nỗi đau này. Rồi mình nghĩ về người thầy mình luôn rất trân trọng ở April, anh Kian. Mình tự hỏi bản thân "Anh Kian sẽ làm gì trong trường hợp này" mỗi lần gặp khó. S