Chuyển đến nội dung chính

[PHIM]- Bộ tứ lừa đảo (Seoldal:The man who sells the river)

Là một bộ phim tớ mới xem tối qua nên phải ghi lại ngay những suy nghĩ về nó. Phim khá là thú vị đó, tuy không kịch tính lắm nhưng tình tiết xem khá vui, nhân vật chính Kim Seol Dal đẹp trai rụng rời luôn, hình như hồi trước anh í đã đóng một trong 4 vai chính của "Vua học đường".







Phim mở đầu với cảnh Seol Dal cứu Gyun trong một trận loạn chiến và sau đó thì cả 2 được Bowon kéo xuống một vách cát và dạy cho cách giả chết để thoát khỏi trận chiến. Khi trận chiến kết thúc, những gì bọn họ nhìn thấy là muôn vàn xác chết và tên quan bán nước đang cưỡi ngựa ung dung đi qua.

Vài năm sau, 3 người họ trở thành một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp với và xuất hiện trở lại với phi vụ trộm vàng từ cung điện. Thậm chí, Seol Dal còn dám cải trang thành hoàng thượng để thoát khỏi cung. Nói chung là những vụ lừa đảo của băng này được dàn dựng hay phết, có thể nói là hay hơn so với những vụ lừa có phần "siêu thực" của băng lừa đảo nhà Lee Min Ho trong "Huyền Thoại Biển Xanh".

Nói là bộ 4 thì tất nhiên còn phải kể đến bà thầy bói Yoon nữa, những ngoài nhiệm vụ giữ tiền hộ thì mình cũng không biết bà này đóng vai trò gì trong băng nữa. Chắc là băng lừa đảo nào cũng cần phải có  một người phụ nữ nên mới chêm thêm bà này vào. Để kết thúc cuộc đời lừa đảo, bọn họ quyết định làm một phi vụ lớn là ăn trộm thuốc là cống nạp cho nhà Thanh của một vị quan, nói chung nếu để ý kỹ sẽ thấy những màn lừa trong phim có một số điểm phi lý và hơi thừa. Và phi vụ này cũng là một phi vụ khá dởm do chẳng trộm được gì mà chỉ khiến tên quan kia tức điên lên và giết mất Gyun đáng thương, người chỉ vừa mới học lừa đảo được vài hôm và đã được Seol Dal có tình sắp xếp để không vướng phải phi vụ có khả năng phải bỏ mạng này.

Ở đoạn Gyun bị giết tớ đã thầm cầu nguyện và tin rằng cậu ấy sẽ không chết, chắc sẽ có cách để cứu cậu ấy nhưng không, khi thấy cảnh người đa mưu túc tri như Seol Dal ngồi khoác vật vã trước thi thể người em thì tớ hiểu là đã không còn cách nào để cứu cậu ấy nữa rồi.

Kết quả hình ảnh cho phim bộ tứ lừa đảo


Người giết Gyun không ai khác chính là tên tham quan bán nước Ryeon mà họ đã nhìn thấy khi xưa. Để trả thù cho người em út, cả nhóm đã lên kế hoạch giăng bẫy tên quan, đánh vào điểm yếu chính là lòng tham vô độ của hắn, trong lần này thì còn có cả sự hợp tác của hoàng thượng, người cũng đang ghét cay ghét đắng sự lộng quyển của Ryeon.

Đấy! Tóm tắt nội dung phim cũng đã dài thế rồi, nhưng mà chi tiết xem còn nhiều cái hay lắm. Bây giờ tớ sẽ review về từng yếu tố đáng chú ý ở phim nhé!


Cảnh quay

Là màu phim cũng như bối cảnh phim thường thấy ở phim điện ảnh cổ trang hàn, vì nhân vật chính là thường dân nên màu phim không quá sáng và long lanh như những phim lấy bối cảnh hoàng cung tuy nhiên cũng không tối tăm như những bộ phim buồn như The Throne hay The Admiral: Roaring Currents (Đại thủy chiến). 

Nói chung cảnh quay xem khá vừa mắt, chân thực chứ không u ám hay tươi sáng quá đà.

Diễn viên

Như bạn nhìn thấy ở trên đó, tạo hình nhân vật khá ổn, băng lừa đảo có người xấu có người đẹp chứ không phải ai cũng long lanh sắc nước hương trời như trong "Huyền Thoại Biển Xanh".

Một Seol Dal đẹp trai đến độ trai hay gái cũng đem lòng yêu mến nhưng mà vì đôi mắt nên anh hay đóng phim buồn quá! Tuy vậy nhân vật Seol Dal vẫn rất mượt mà trong từng cảnh phim, ánh mắt tinh nghịch, buồn thương, thù hận thay đổi. Bowon với tạo hình thay đổi rất linh hoạt, từ tướng quân, tên hầu hay vị đại huynh phách lối, bà bói Yoon có vẻ hơi nhạt nhòa và cậu chàng học việc Gyun thì toát lên nét lương thiện, chính nghĩa rất hợp với nhân vật.

Nhân vật

Nhân vật mình thích nhất phim này là Seol Dal, phải nói trước là khi xem phim bao giờ mình cũng có khuynh hướng thích các nhân vật phụ hay những nhân vật ít nổi bật hơn nhưng mà xem phim này mình lại thích nhân vật chính, thứ nhất là vì anh quá đẹp trai với tại hình cổ trang như vậy, thứ 2 nữa là phim này anh là một người bạn chân chính luôn í, không yêu đương gì cả, chỉ một lòng phục thù mà thôi, cái cách anh gải vờ là yêu cô tiểu thư gì gì đó lắm ấy làm mình suýt bị lừa cơ, mình đã sợ là anh sẽ yêu cô ấy, rồi quên mất việc báo thù cho Gyun, từ bỏ nghề lừa đảo nhưng không, anh vẫn rất tỉnh, thậm chí cuối phim còn kéo cô tiểu thư vào băng cả mình cơ mà. Không hiểu sao với phim này, tớ thậm chí còn cầu mong anh hãy yêu Gyun đi, là gay cũng được, chắc do nhân vật Gyun lương thiện nhưng đáng thương quá nên dù chết rồi mình vẫn mong cậu ấy sẽ được bù đắp chút gì.

Tuy nhiên nhân vật phản diện Ryeon chưa đạt tới độ độc ác và lộng quyền nhiều cho lắm, phải nói là còn hơi ngu vì kế hoạch của nhóm lừa đảo Seol Dal vạch ra thế nào thì hắn ta dính vào đúng thế, không sai chút nào, và vì hơi ngu nên đến cuối phim nhóm Seol dal mới trả thù hoàn hảo mà không ai mất cọng tóc nào, có chăng là bà Yoon bị xước tí da. Thật tình thì nhân vật phản diện này không tạo ra được sự sự hãi cho người xem gì cả, nhìn bản mặt ngu ngu là biết cuối phim kiểu gì cũng chết rồi, mà lúc nước sông chảy đến cũng chẳng biết đường chạy đi nữa cơ.

Kết...

Đây là một bộ phim vui nhưng nhân vật khá độc đáo chứ không hề bị hình tượng hóa lên như trong những bộ phim khác, cũng có mất mát, đau đớn và đặc biệt phim này nhân vật chính hoàn toàn không yêu đương gì cả nên xem không bị sến.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Chuyện đi học

Nhân một ngày thanh mát với đống công việc ngập đầu do trước đó lười biếng trì hoãn, mình xin kể một vài mẩu chuyện về thời đi học cấp 2 của mình. Vì là thời đi học cấp 2 nên mấy chuyện này toàn về việc học hành cả thôi. Chả là hồi cấp 2  mình là một đứa học dốt nhưng lại thích ra vẻ chăm học cơ. Bên cạnh đó thì mình thường có một số cảm hứng bất chợt ví dụ như một lần mình tự nhiên thích học lý. Cái niềm cảm hứng đó đến và đi với tốc độ nhanh như tiền lương bây giờ vậy. Vèo phát 2 ngày thì không thấy tăm hơi đâu nữa. Và vì là cơn bộc phát nên hồi đó tất cả niềm đam mê cho môn lý đáng ra là phải dàn trải cả đời thì được dồn hết vào 2 ngày kia. Mình đi mua một cuốn sách nâng cao về với tham vọng sẽ vào được đội tuyển lý. Nhưng như đã nói từ trước mình vốn là một đứa học ngu nhưng thích ra vẻ chăm học nên khi mua về mới biết đó rốt cuộc chỉ là quyển sách giải bài tập mà giới mộ điệu thường mua về chép và đưa lên khi cô kiểm tra vở. Sau hai ngày, cơn say nắng của mình với môn lý đi mất

Nỗi cô đơn thật đáng sợ!

  Nếu chưa từng trải, hãy thử tưởng tượng một ngày mà những người bạn yêu mến đột nhiên biến mất. Ngày đầu tiên, bạn buồn bã nhưng vẫn tin mãnh liệt rằng rồi họ sẽ trở về. Ngày thứ hai cũng vậy! Qua ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm,...Niềm tin vẫn ở đấy! Thế rồi một tháng trôi qua, bạn đi trên phố và nhìn thế gian xa lạ, bạn tự hỏi họ có trở về không? Vài tháng sau, niềm tin thu bé lại dần. Một năm trôi qua, ký ức về họ mờ đi. Bạn tự hỏi có phải là lỗi của bạn không? Có những người đi qua cuộc đời bạn, trao cho bạn niềm vui rồi lại bước tiếp. Bạn tha thiết mong họ ở lại, nhưng chẳng có lý do gì để giữ chân. Mỗi một người ra đi để lại một khoảng trống, rồi đến một lúc bạn chẳng còn hy vọng sẽ có ai đó đồng hành với mình mãi mãi. Chúng ta nỗ lực rất nhiều để trở thành một mảnh ghép.  Đừng, đừng bảo bạn căm ghét thế gian, bạn là độc đáo là duy nhất và bạn chẳng cần phải thuộc về bất cứ đâu!  Chẳng qua là bạn đã quen với cô đơn và chọn thu tay lại. Bạn sợ cảm giác bị bỏ rơi, sợ bị chối từ. Vì

Chúng ta đã đi qua những ngày tối tăm đến thế!

Viết từ những ngày cảm thấy bản thân mong manh hơn bao giờ hết ở tuổi 24. Tuần thứ 2 ở Xanh căng như dây đàn, mình còn chả tha thiết chuyện ăn uống. Áp lực đè nặng trĩu vào lồng ngực khiến mình cảm thấy có thể gãy bất cứ lúc nào. 4 tháng từ ngày rời Hà Nội, hơn 3 tháng từ lúc đặt chân vào Sài Gòn và bước đi trên hành trình khó khăn này. Tâm trạng mình cứ như một quả bóng phập phồng chờ chực nổ mỗi ngày. Có những lúc mình ngồi sụp xuống ghế, xuống đất, ngã ra giường mà khóc rấm rứt vì bất lực quá. Tự nhiên cảm thấy bản thân đã quyết định sai khi nhảy việc sang Xanh, nơi mình tưởng sẽ dễ thở nhưng hóa ra lại khó ngang ngửa hoặc thậm chí là hơn nhiều. Giờ lại phải tiếp tục chiến đấu trên hành trình mới, sợ phải bước chân xuống giường và mỗi sáng thức giấc thầm ước bản thân sẽ tan biến đi để không còn phải chịu đựng nỗi đau này. Rồi mình nghĩ về người thầy mình luôn rất trân trọng ở April, anh Kian. Mình tự hỏi bản thân "Anh Kian sẽ làm gì trong trường hợp này" mỗi lần gặp khó. S